Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

LO TOAN

Có lẽ nên mở đầu bài viết này là một tiếng thở dài. Có lẽ chưa bao giờ con người ta lại thở dài nhiều như hiện nay.

Giá điện đã được thông báo sẽ tăng vào đầu tháng 3 này, giá xăng thì vừa mới tăng một cách chóng mặt. 19.300 đồng/lít. Tuy chưa phải tự giải quyết về mặt vật chất trong cuộc sống nhưng tôi có cảm giác không an toàn và đáng sợ. Thấy nơi này dường như càng ngày càng nặng nề.

Gia đình tôi không phải thuộc vào dạng cơ cực nhưng không phải là khá giả. Dạo gần đây trong nhà luôn có không khí nặng nề. Chi tiêu trong nhà càng ngày càng tăng do mức giá cứ vùn vụt leo thang mà thu nhập thì vẫn thế. Nhìn ba mẹ, anh chị tìm cách xoay sở thấy lòng đau dữ lắm. Tuy bây giờ cũng làm thêm, dạy thêm nhưng thu nhập cũng chỉ có thể đủ để lo cho mình những thứ lặt vặt. Ước gì mình già hơn thì giờ này đã đi làm và phụ giúp gia đình. Khi càng lớn thì thấy mình lo nhiều thứ hơn. Nhìn những người bạn của mình thấy họ có vẻ vô tư hơn, không lo nghĩ nhiều về vấn đề tiền nong trong cuộc sống. Mỗi người mỗi cảnh...

Khi còn nhỏ, mỗi khi thấy cảnh con người ta trở nên thay đổi vì đồng tiền thì thấy họ không tốt. Lúc đó suy nghĩ tại sao họ lại để đồng tiền chi phối nhiều đến thế. Bây giờ lớn rồi nghĩ lại thấy sự thay đổi về tính tình nhiều khi không thể làm chủ. Ba mẹ dạo này cũng cáu gắt nhiều hơn, không còn giỡn với mình nhiều nữa. Thật sự thì thấy đau lòng nhiều hơn là buồn ba mẹ. Cuộc sống khó khăn nên ba mẹ phải bận tâm và lo nghĩ nhiều nên sao mà có thể vui vẻ như trước. Ngay cả bản thân tôi cũng vậy. Bạn bè hỏi dạo này sao thấy cứ buồn bã, ít nói. Chính bản thân tôi cũng thấy mình gắt gỏng với bạn bè. Như một lần gần đây, một người bạn rủ đi chơi ở tòa nhà Bitexco với giá 200.ooo đồng để tham quan cảnh SG trên cao. Tự nhiên lúc đó thấy bực mình nhỏ bạn kinh khủng vì không hiểu sao nó có thể phí phạm số tiền đó như thế chỉ cho việc chơi. Thực ra sau tôi cũng thấy rằng mình bực bội chẳng qua mình đang túng thiếu chứ chẳng phải người bạn của tôi có lỗi gì cả. Thấy mình sao mà đáng ghét....Thế cũng thấy đồng tiền cũng tác động không ít đến chúng ta.

Tôi chẳng hiểu các ngài ở trên đang làm cái trò khỉ gì nữa. Tôi không hiểu những kế hoạch kinh tế vĩ mô của họ tới đâu, ra sao và như thế nào. Tôi chỉ biết cuộc sống của người dân chúng tôi đang càng lúc càng khó khăn. Cảm giác rằng dường như mình đang sống trong tác phẩm Harry Potter của J.K. Rowling những ngày Voldemort đang hoành hành.

Những ngày đen tối như thế này bao giờ mới qua đi? Ánh nắng ban mai bao giờ mới đến?

Không có nhận xét nào: